28 thg 5, 2011

Club Starts Tennis Cuchi Slideshow & Video

Club Starts Tennis Cuchi Slideshow & Video: "TripAdvisor™ TripWow ★ Club Starts Tennis Cuchi Slideshow ★ to Ho Chi Minh City. Stunning free travel slideshows on TripAdvisor"

Măng Tây + Mãng Cầu Xiêm - Ai mà ngờ! Mảng cầu xiêm (Graviola (fruit) - Trái cây chống Ung Thư

Theo các kết quả nghiên cứu, nước ép mãng cầu xiêm có thể tầm soát và tiêu diệt có chọn lọc các tế bào ác tính. Nhưng tại sao đến bây giờ chúng ta mới biết về tác dụng “phép lạ” của mãng cầu xiêm trong phòng chống ung thư? Và đã có bao nhiêu người thiệt mạng oan uổng khi công cụ chống ung thư hiệu quả này bị các công ty dược che giấu?
Mãng cầu xiêm thuộc giống cây thân thấp có tên là Graviola ở Brazil , guanabana trong tiếng tây Ban Nha và Soursop trong tiếng Anh. Quả lớn ngọt, có nhiều hột tách ăn dễ dàng và làm nước ép có mùi vị rất ngon.
Graviola là sản phẩm tự nhiên nên theo luật liên bang Mỹ không cần có bằng sáng chế. Như thế, làm sao nó có thể mang lại lợi nhuận nếu các con cá mập dược phẩm công bố khả năng trị liệu “phép lạ” của mãng cầu xiêm ra thị trường? Họ chờ cho đến khi chiết xuất được dưỡng chất chống ung thư của Graviola và bào chế được loại thuốc chống ung thư bằng thành phần nhân tạo từ chất này, xin bằng sáng chế và thu lợi.
Tiếc thay khả năng chống ung thư của mãng cầu xiêm có ngay trong cây, qủa mà không cần phải chiết xuất gì cả. Vì vậy để bảo vệ khả năng thu lợi của các loại thuốc chống ung thư có sẵn, cách hay nhất là ém đi những nghiên cứu mang tính “cứu mạng” của mãng cầu xiêm, không công bố nó cho dân chúng..
May mắn, có một nhà khoa học bị lương tâm cắn rứt đã làm lộ câu chuyện về “trái cây phép lạ” cho những người có trọng trách trong y tế Mỹ. Khi viện Khoa học Y tế Mỹ nghe tin này, nó bắt đầu truy tìm những công trình nghiên cứu chống ung thư liên quan đến cây Graviola lấy từ khu rùng mưa Amazon của Brazil.

Sự thật được phô bày

Năm 1976, Viện Ung thư Quốc gia Mỹ tiến hành cuộc nghiên cứu đầu tiên về loại cây này và kết quả cho thấy, lá và thân của Graviola tiêu diệt hữu hiệu các tế bào ác tính.
Nhưng nghiên cứu vẫn chỉ được lưu hành nội bộ chứ không công bố ra ngoài. Sau đó 20 nghiên cứu độc lập khác của các công ty dược hay viện nghiên cứu ung thư do chính quyền tài trợ đều cho thấy khả năng trị ung thư của Graviola.
Tuy nhiên, vẫn không có ca thử nghiệm nào được tiến hành chính thức tại các bệnh viện. Chỉ đến khi nghiên cứu của Đại học Cơ đốc giáo Hàn Quốc đăng trên tạp san Journal of Natural Products khẳng định một hoá chất trong Graviola đã tiêu diệt các tế nào ung thư ruột nhanh gấp 10.000 lần hoá chất Adriamycin thường dùng trong hoá trị ung thư người ta mới vỡ lẽ. không gây nôn ói, sụt cân và rụng tóc.
Điều quan trọng là không như các hoá chất điều trị ung thư khác, Graviola và nước ép mãng cầu xiêm không hề làm hại gì cho các tế bào khỏe mạnh và không có tác dụng phụ. Người bệnh thấy mạnh khỏe hơn trong quá trình chữa ung thư và các bệnh khác; năng lượng được tăng cường và sống lạc quan hơn.
Một nghiên cứu tại Đại học Purdue University sau đó cũng phát hiện ra lá mãng cầu xiêm có khả năng giết các tế bào ác tính của nhiều loại ung thư khác nhau như ung thư ruột, ung thư vú, tuyến tiền liệt, phổi và tuyến tụy. 7 năm im lặng bị phá vỡ. Sự thật được phô bày. Hiện mãng cầu xiêm do thổ dân Brazil trồng hoặc sản phẩm bào chế từ nó đã có mặt nhiều ở Mỹ như một công cụ điều trị và ngăn ngừa ung thư. Một báo cáo đặc biệt có tên Beyond Chemotherapy: New Cancer Killers, Safe as Mother's Milk, do Viện Khoa học Y tế Mỹ công bố về Graviola đã xem loại cây này là “công cụ cách mạng hoá” chống ung thư.
Vì vậy, nếu nhà bạn có vườn rộng và thổ nhưỡng thích hợp, bạn nên trồng một cây mãng cầu xiêm trong sân. Nó sẽ có ích rất nhiều cho bạn và gia đình bạn.

A Guava- Mãng Cầu Xiêm

As medical science progresses, people begin to forget about traditional medicine. Traditional medicine is cheaper and can be in the potion himself because the material easy to obtain. As the research of several experts said that the soursop fruit can kill cancer cells.>
So from now on you can help a friend in need, letting him know that you should drink soursop juice to prevent the disease.
Sense of fun, and certainly not a terrible effect of chemotherapy. And yes you can, plant a guava tree in their backyard. All parts are useful.
The next time you want to drink juice, soursop requested.
How many people died while this has been a closely guarded secret so as not irrigated millions of dollars profit from big companies?
As you also know soursop tree is low. It takes very little space. This is known as the Brazil Graviola, Soursop in Latin America , and “Soursop” in English.<
Large fruit and white flesh, sweet, eaten directly or usually used to make drinks, sherbet, sweets and so on.
The interests of this plant because of strong anti-cancer effects. And although he caused many more properties, the most interesting about it is the effect on tumors. This plant is a proven cancer drug for all types of cancer. Some say that it is useful in all types of cancer.
It is considered also as an antimicrobial agent against the spectrum of bacterial and fungal infections, is effective against internal parasites and worms, regulate high blood pressure and antidepressants, fight stress and nervous disorders.
Simple fact: In the depths of the Amazon rainforest grows a tree that could revolutionize what you, doctor, and the whole world thinks about cancer treatment and survival opportunities offered, never before presented a very promising outlook.
Samples of the investigation, with extracts from this miraculous tree, which is encouraging. Here are some conclusions:
1/ This is a natural therapy that does not cause extreme nausea, weight loss or hair.
2/ Protecting the immune system, prevent deadly infections.
3/ People feel stronger and healthier in all treatment .-
4/ This new energy in improving their life prospects.
Source of this information interesting: he comes from one of the largest drug manufacturers in the world, who say that after more than 20 laboratory tests conducted from 1970 extracts revealed that: He could destroy malignant cells in 12 types of cancers, including colon, breast, prostate, lung and pancreas.
Compounds of this tree shows 10,000 times better to act by slowing the growth of cancer cells that the product adriamycin, a chemotherapy drug, usually used in the world.
And what is even more amazing: The type of therapy, Graviola extract, or Soursop, only destroys cancer cells does not affect the malignant and healthy cells.
The question arises: whether the anti-cancer properties have been investigated so intense Graviola, why you never hear about it. If the statement is not even 50% of the importance attached to it, why oncologists, hospitals urged patients not to use it? The answer is simple: our very lives and our health are under the control of economic power. And Graviola is a plant that works well.
An American company, billionaire, started looking for a cure for cancer and research focused on Graviola.
All the shows will be useful: leaf, root, pulp and seeds, have been used for centuries by traditional healers and natives in South America to treat heart disease, asthma, arthritis.
Given the early evidence, which said the company spent large sums of money to test anti-cancer properties of the tree, and was amazed by the results. Apparently he will be a source of millions of profits. But they found an insuperable obstacle: the tree Graviola (Soursop), completely natural, why not patentable under federal law. You can not get a juicy profit is expected of him. There is no way to make serious profits from it.
Company chose to try to synthesize two of the ingredients of effective anti-cancer Graviola tree. If they have been isolated, will be able to patent and make billions of dollars. But they met a solid wall.
Original only possible to emulate. There is no way for these companies can be protected if the commercial disseminate their research, without first obtaining an exclusive patent.
Like the dream has evaporated, the project saved the company decided not to publish the results of the investigation.
Luckily, a scientist who participated in the research, professional ethics is not going to ignore this decision, decided to contact the company risks that are dedicated to studying plants from the Amazon and a miracle.
When researchers at the Institute of Health Sciences studied the good news, began investigating the possibility that Graviola can fight cancer. Evidence of the effectiveness of Graviola amazing and the way they try to hide that truth is not expected, triggering a wave of anger
National Cancer Institute’s first scientific research in 1976. The results showed that Graviola leaf and stem effectively attack and destroy malignant cells. For some reason, the results are collected in a secret and never communicated to the public.
Since then, Graviola has been shown in laboratory tests 20, independent, and that power is very strong anti-cancer, although not yet developed a blind test (double blind) that is used by medical science as a reference to assess the treatment value, it begins.
A study published in the Journal of Natural Products (Natural Products), collected according to a study recently by the Catholic University of Korea, found that an element, a chemical in Graviola (Soursop) used to kill cancer

DụcTình

Nguyễn Đạt Thịnh

Dục tình -cái lỗ chân trâu-
Chớ sa vào đó, ngoi đầu không lên.

Ông Strauss-Kahn, giám đốc điều hành IMF (International Monetary Fund - Quỹ Tiền Tệ Quốc Tế) 62 tuổi, là người đàn ông thứ nhì, tài ba xuất chúng, có thành tích tung hoành trên sông trên biển để cuối cùng chết đuối trong cái lỗ chân trâu dục tình. Ý tôi muốn nói Strauss-Kahn là người thứ nhì mà tôi biết, và dĩ nhiên nạn nhân chết đuối trong lỗ chân trâu không chỉ có 2 người. Người thứ nhất tôi biết là nguyên tổng thống Hoa Kỳ Bill Clinton.
Strauss-Kahn trong một buổi họp của IMF

Hôm thứ Bẩy 5/14, ông bị cảnh sát phi trường Nữu Ước bắt giữ trong lúc ông ngồi ghế hạng nhất của chiếc phản lực, phi vụ 23 Air France, sắp đóng cửa để di chuyển ra đường bay. Ông ngã và chết đuối trong cái lỗ chỉ sâu hơn một tấc đó tại căn phòng số 2806, khách sạn Sofitel, số 45 West đường số 44th, Nữu Ước.
Phát ngôn viên cảnh sát Paul J. Browne nói nội vụ xẩy ra vào trưa thứ Sáu 13 tháng 5, ngày ông check out khỏi căn phòng trị giá $3,000 mỗi đêm. Ngoài phòng ngủ, phòng 2806 còn có phòng làm việc, phòng khách, phòng rượu, và phòng họp.
Thời điểm ông ngã vào lỗ chân trâu là lúc 1 giờ trưa; hoàn cảnh đưa ông đến chỗ trượt chân là mặc dù đã check out trên giấy tờ, nhưng ông Strauss-Kahn còn đang tắm trong phòng tắm. Tắm mát rồi ông mặc đồng phục A Dong, tồng ngồng đi ra và bắt gặp một bà bồi phòng 32 tuổi, đang dọn phòng.
Ông Browne nói Strauss-Kahn lôi người đàn bà này vào phòng ngủ, đè bà xuống giường, rồi thỏa mãn dục tình, người đàn bà vùng vẫy thoát ra được, ông rượt theo, lôi bà vào buồng tắm và tái diễn hành động hiếp dâm không mấy thích hợp cho ông, một nhà trí thức, và một chính khách.
Thoát ra được, nạn nhân kêu cứu với những nhân viên khác của khách sạn, một người gọi 911, nhưng khi cảnh sát đến, Strauss-Kahn đã bỏ trốn, vội vàng đến nỗi bỏ quên cả điện thoại cell. Cảnh sát tìm được nhiều tang chứng của vụ cưỡng dâm có thể có dấu tích DNA.
Mặc dù là người thứ nhì, nhưng cung cách chết chìm của Strauss-Kahn tệ hơn cách chết của Bill Clinton; Bill "yêu" Monica Lewinsky, và được cô yêu lại, cái tội của ông chỉ nằm trên bình diện đạo đức của một vị tổng thống. Ông chỉ bị khó khăn, vì hạ viện liên bang lúc đó do đảng Cộng Hòa khống chế.
Tội của Strauss-Kahn nằm trên lãnh vực hình sự. Việc ông không bị còng khi cảnh sát bắt ông sẽ là đãi ngộ đặc biệt cuối cùng; ông đã bị tống giam ngay sau đó.
http://j17productions.com/blog/wp-content/uploads/2009/03/pork1.jpg Bill yêu Monica Lewinsky, và được cô yêu lại

Hai luật sư Benjamin Brafman và William Taylor đã nhận lời bênh vực ông; Brafman cho biết Strauss-Kahn sẽ ra tòa với lập trường not guilty.
Trong chức vụ giám đốc ông được nhiều người ca ngợi việc ông điều hành IMF giúp đỡ thế giới trong giai đoạn khó khăn về tài chánh. Nhưng nhược điểm của ông vẫn là đàn bà: vài năm trước, ông tằng tịu với một nữ kinh tế gia người Hung Gia Lợi, cô Piroska Nagy.
Ông được IMF lưu giữ, bất chấp tai tiếng trong vụ xì căng đan ngoại tình với thuộc cấp.
http://www.cajanavarra.es/NR/rdonlyres/034AEDB0-D289-45EA-9EDE-383B5B137D73/4120/pirokanagy.jpg https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjwRh96SHRKU5vtFs59x-BtsmSkynpXKrXkyInRAeLJgf0BdeGIwKRFYAiGxSFOUAbdrt1q7n6eiF99Q3SHc3GjPw5dzhIiXpg-rnz89NA7bczY176ShBE1t9GYDTno588ypifm5MgwhO8/s400/dominique_strauss_kahn_et_anne_sinclair_reference.jpg

Piroska Nagy và vợ chồng Strauss-Kahn, Anne Sinclair

Trước khi làm giám đốc IMF, Strauss-Kahn từng làm tổng trưởng ngân sách của Pháp, và ông đang dự tính từ chức giám đốc IMF để về Pháp, ứng cử tổng thống vào tháng 5 sang năm. Nhiều cuộc hỏi ý cử tri cho thấy ông sẽ dễ dàng thắng đương kim tổng thống Pháp Nicolas Sarkozy.
Nhưng viễn ảnh huy hoàng đắc cử, làm tổng thống Pháp, chỉ còn là chuyện ngày xưa, chuyện trước 1 giờ trưa ngày thứ Sáu 13; sau cái giờ đại kỵ đẩy ông ngã và chết đuối trong cái lỗ chân trâu thì tương lai ông đếm bằng từng quyển lịch mà ông sẽ phải ngồi gỡ trong tù.
Ông không chỉ mất chức giám đốc IMF, mất tương lai làm tổng thống Pháp, mất những tiện nghi đắt tiền như cái phòng ngủ giá $3,000 mỗi đêm, mà ông còn mất cả bà vợ Anne Sinclair, ký giả Pháp, sinh trưởng tại Mỹ, và quan trọng hơn cả, ông đang mất tự do.
Tôi trách ông là người Pháp mà không biết tránh ngày Vendredi treize (thứ Sáu 13), là một học giả mà chưa đọc 2 câu vè tôi mới viết, hứng cảnh ông sa lô chân trâu:
Dục tình -cái lỗ chân trâu-
Chớ sa vào đó, ngoi đầu không lên
Tội nghiệp ông, nhưng tôi thương cái lẳng của Bill hơn.
Nguyển đạt Thịnh

15 thg 5, 2011

CLIP DJOKOVIC HẠ GỤC NADAL TẠI GIẢI ROME OPEN

MẸ TÔI ...!!!

Viết theo tâm sự của Hoàng Nguyên Linh
Sách vở, báo chí, đài phát thanh và truyền hình nguời ta nói nhiều về mẹ. Đa số đều nhắc đến những kỷ niệm êm đềm bên nguời mẹ hiền, nhưng tôi thì khác. Tôi có mẹ mà như không có. Nỗi buồn này hầu như theo đuổi suốt cuộc đời tôi…
Mẹ tôi là nguời vợ thứ hai của bố tôi. Bố tôi là một địa chủ khá giầu, đã có vợ cả và nhiều con nhưng bố tôi lại là một nguời ham mê sắc đẹp nên ông đã lấy mẹ tôi. Tôi không nhớ rõ mẹ tôi đẹp thế nào, chỉ nhớ mẹ tôi có đôi môi hồng, làn da trắng, nguời cao cao, mặt trái xoan, nhưng nghe bố tôi nói thì mẹ tôi đẹp lắm nên ông quyết lấy cho bằng đuợc dù phải bỏ ra rất nhiều tiền.
Gia đinh bên ngoại không giầu bằng bên nội nhưng ông ngoại tôi có nhiều con, hình như có tới tất cả 11, 12 nguời, trong đó có 8 nguời con gái. Hai nguời chị của mẹ tôi đã lấy hai nguời em họ của bố tôi. Cũng vì bố tôi hai vợ nên tôi đã phải chịu những sự đau buồn, tủi nhục.
Ở ngòai Bắc thời xua, đa số các ông địa chủ có tiền đều thi nhau lấy nhiều vợ. Ông nội tôi có 3 vợ, bố tôi có 2, nhưng ông nội tôi là nguời có bổn phận và có trách nhiệm. Tuy có 3 vợ nhưng mỗi bà ở một nơi, mỗi bà một giang sơn riêng nên không có chuyện gì đáng tiếc xẩy ra, nếu có ghen tuông chắc không đến nỗi trầm trọng. Bố tôi không như ông nội tôi, bố tôi lấy vợ hai về song lại để hai bà ở chung với nhau nên mới gây ra nhiều chuyện phiền phức sau này, sự ghen tuông hầu nhu đã xẩy ra hàng ngày, tôi nghe cô tôi nói vậy. Tôi ra đời một năm sau khi mẹ tôi lấy bố tôi. Cũng vì tôi là con trai nên sự ghen tuông càng đi đến chỗ quyết liệt hơn. Bà cả sau khi sanh nguời con trai đầu lòng thì sanh liên tiếp 4 nguời con gái. Bà đi xem bói, thầy bói nói rằng số của bố tôi chỉ có 2 nguời con trai thôi, bà cả nghĩ rằng bà không thể có con trai thêm nữa, vậy là tại mẹ tôi đã lấy đi phần con trai của bà. Như sợ mất thế lực với mẹ tôi nên sự ghen tuông càng tăng lên, bà cả bảo với bố tôi là một mình bà đẻ đủ rồi, lấy mẹ tôi về là để làm lụng chứ không phải để đẻ nên bà nghĩ cần phải loại trừ mẹ tôi ra khỏi nhà cho bằng đuợc. Trời mùa Đông gía lạnh mà bà cả nhẩy xuống ao đòi tự tử. Bố tôi sống trong cảnh ghen tuông thì mệt quá, đáng lẽ làm như ông nội tôi tức là đưa bà hai ra ở riêng một nơi thì bố tôi lại không làm thế… Mẹ tôi sau khi sanh ra tôi vì không trưng diện, ăn mặc xuề xoà nên sắc đẹp không đủ để lôi cuốn bố tôi. Bố tôi một phần vì mệt với sự ghen tuông, một phần vì nhan sắc mẹ tôi không còn như xua nữa nên ông đã thờ ơ, lạnh nhạt với mẹ tôi, để mặc mẹ tôi muốn làm gì thì làm.
Mẹ tôi sống trong cảnh ghen tuông của bà cả và sự thờ ơ của chồng nên đã phải ra đi, chịu cảnh bơ vơ trong tay không có một đồng ! Tôi đuợc giữ lại trong nhà để làm em một anh và bốn chị.
Giai đọan này tôi còn bé nên không biết gì, lại nữa vì thầy bói nói số của bố tôi chỉ có hai con trai nên vai trò “con trai” của tôi đa giúp tôi đỡ khổ. Tôi thực sự khổ từ khi biết nhận thức, tức là lúc 6,7 tuổi trở đi.
Khi tôi đuợc 5 tuổi thì bà cả sanh thêm đuợc nguời con trai nữa, thế là thầy bói đã nói sai và vai trò “con trai” của tôi không còn cần thiết, tôi như bị bỏ rơi. Hai nguời hành hạ tôi nhiều nhất là bà nội và nguời chị lớn. Bà nội rất mực yêu thuong nguời con trai mới sanh sau này của bà cả. Bà nội yên tâm khi có đuợc nguời cháu trai phòng hờ để sau này có nguời cúng giỗ và thờ phuợng, chứ một nguời cháu lớn bà chưa yên tâm…
Nguời ta nói đến mẹ, nói đến bà như một kỷ niệm đẹp, nào bà ôm cháu vào lòng, bà kể chuyện cổ tích cho cháu nghe, mẹ thì xoa lưng con, hát ù ơ ru con ngủ v.v.. nhưng tôi lại khác, tôi không có đuợc cái kỷ niệm đó. Bà nội tôi và chị tôi thuờng hay đánh tôi vào đầu, hai nguời này thuờng dùng tay để “cốc” tôi. Cốc tức là cong nguợc 4 ngón tay lại để chìa ra 4 đốt xương và đập vào đầu. Chỉ những ai đã bị cốc mới biết đuợc cái đau buốt trong đầu, nhất là đầu của một đứa trẻ mới 6,7 tuổi. Tự điển Nguyễn Văn Khôn định nghiã “cốc” ( knuckle) tức là đánh một vật gì bằng khớp xương của ngón tay, thực ra phải nói “cốc” tức là đánh “vào đầu” bằng khớp xương của ngón tay mới đúng, chứ nếu đánh vào tay, chân, lưng, bụng thì không đau và cũng không ai nói “cốc” vào lưng, vào bụng bao giờ. Không những chỉ đánh mà còn chửi, mang tên mẹ tôi ra để chửi, gọi mẹ tôi là con này, con nọ, mang cả tên ông ngoại tôi ra chửi, gọi tôi là “ giống thằng cả Kiều” tức là tên ông ngoại tôi. Chị tôi có nét mặt thật ác, bố tôi bảo những đứa mà mắt nó có ve là ác lắm, tôi cũng không biết mắt có ve là mắt thế nào, chỉ nghe bố tôi nói vậy. Nhưng trái nguợc với chị tôi, bà nội tôi ai cũng khen là bà cụ đẹp lão và phúc hậu, tóc bà bạc trắng hết cả đầu. Mỗi khi tôi thấy có nguời khen dù còn bé nhưng tôi cũng lấy làm ngạc nhiên, bà nội ác với tôi như thế mà họ khen bà phúc hậu kể cũng lạ. Ngày nay tôi mới hiểu ra là sở dĩ bà nội ghét tôi là để lấy lòng bà cả. Bà nội tuởng bà cả ghét mẹ tôi tức là ghét tôi nên bà nội muốn mọi nguời thấy rằng nay bà nội đứng về phía bà cả và những nguời con bà cả. Ngoài tôi ra, bà nội chưa hề đánh hay chửi một nguời cháu nào bao giờ. Việc đánh chửi tôi nhiều quá đã khuấy động lương tâm bà cả. Chính bà cả đã than với nhiều nguời mà tôi nghe đuợc “Ngày xưa mẹ nó ở nhà thì bà bênh vực mẹ nó, về phe với mẹ nó, nay mẹ nó đi rồi sao bà lại ghét nó quá vậy !”. Bà cả chỉ ghen với mẹ tôi nhưng tốt với tôi và cũng rất thương tôi, có lẽ bà tội nghiệp tôi, tội nghiệp cho một đứa trẻ cô thế. Tôi không hề oán trách bà về chuyện ghen tuông với mẹ tôi vì tôi hiểu đó chỉ là sự thuờng tình giữa hai nguời đan bà có chung một chồng. Tôi vẫn thầm cám ơn bà đã không đối xử tệ với tôi như những nguời mẹ ghẻ khác. Truớc khi chết bà còn căn dặn nguời chị kế tôi là lúc nào cũng phải nóí tôi là con trai của bà. Chỉ nói có thế rồi bà nhắm mắt. Có thể trong những giờ phút cuối cùng của cuộc đời bà đã có sự ân hận. Ngày nay tôi vẫn thờ cúng bà như mẹ ruột của tôi đúng như bà đã mong muốn.
Nỗi khổ thứ hai của tôi là bị chế diễu, trêu chọc bởi những đứa cùng lớp, cùng tuổi. Chúng gọi tôi là “ thằng không có mẹ ”. Tôi rất xấu hổ khi có nguời biết tôi không có mẹ, biết tôi là con nguời vợ thứ hai của bố tôi. Đã thế tôi còn bị đặt tên là “Thứ” (là con nguời vợ thứ) để khỏi lẫn với con nguời vợ cả. Cũng vì sợ có nguời biết và chế nhạo nên mỗi lần gặp mẹ là tôi sợ run lên. Nhưng mẹ tôi không biết tôi sợ nên bà hay đón tôi lúc tan truờng. Mẹ tôi thuờng mặc áo nâu, yếm màu đỏ nhạt, trên đầu chít khăn mỏ quạ, miệng cuời rất tươi mỗi khi gặp tôi. Mẹ tôi từ khi bỏ nhà ra đi , bà buôn bán hàng xén, gánh những đồ lặt vặt ra chợ bán như cái kim, sợi chỉ để sống qua ngày. Tôi không biết rõ mẹ ở đâu, hình như vừa ở nhà ông ngoại, vừa ở nhà họ hàng hay bạn bè gì đó. Tôi sợ bị chế diễu nên tuyệt đối không dám nghĩ tới mẹ và cũng không dám nói chuyện với ai về mẹ. Mỗi khi đi học về gặp mẹ là tôi chạy trốn để khỏi phải ở bên bà. Tôi chưa kịp trông thấy mẹ thì mấy đứa trẻ cùng lớp đã gọi “Thứ kìa, bu của Thứ kìa !” thế là tôi lại phải một phen sợ hãi. Có lần đi nguợc chiều với mẹ, tôi không thể chạy thoát đuợc. Mẹ tôi nắm tay tôi và nói: “Thứ lại đây với bu, con của bu ngoan, bu thương con…” Tôi giật tay ra khỏi mẹ và hét: “Bỏ tay nguời ta ra, bỏ ra ! bỏ ra !” rồi tôi vụt chạy. Cũng có lần mẹ nắm đuợc tay tôi lâu hơn và bỏ tiền vào túi tôi. Hôm ấy về nhà, bị bà chị lớn vặn hỏi, tôi sợ quá vất tiền vào gầm giuờng và thầm trách sao mẹ tôi lại cho tiền để tôi bị mắng. Tuy sợ hãi như vậy nhưng tôi lúc nào cũng mong mẹ tôi về với tôi, để tôi có mẹ ở bên như những đứa trẻ khác, tôi sẽ không bị mấy đứa trẻ chê cuời là “thằng không có mẹ” nữa. Sự khao khát có mẹ không phải chỉ trong lúc còn bé mà ngay cả khi tôi truởng thành. Tôi nhớ lúc đã là sinh viên ban Cao học, tôi quen một cô nữ sinh Trưng Vương, tôi với nàng tình cảm chưa có gì đậm đà nhưng tôi quý bà mẹ của nàng, bà rất dịu dàng, ôn tồn, bà bảo tôi: “ cháu uống ly nuớc chanh cho mát ”, “ cháu uống ly nuớc trà cho ấm ” mỗi khi trời trở lạnh hoặc “ cháu đợi một lát em ra bây giờ … ”. Bà ngồi bên tôi, nụ cuời của bà thật hiền hậu, bà hỏi han tôi những câu chân tình mà trong đời tôi chưa bao giờ có ai hỏi tôi như vậy. Mỗi lần đến chơi tôi mong đuợc gặp bà, đuợc nói chuyện với bà hơn là gặp nguời con gái út của bà. Ngày nay mỗi khi tôi nghe ai nói đến mẹ hiền là tôi liên tuởng tới bà. Tôi cũng hay đi chơi với nguời con trai thứ hai của cô tôi. Cô tôi thương con trai rất mực, mỗi khi bọn tôi đi chơi về khuya cô tôi nhẹ nhàng trách con “ Sao con đi chơi về khuya quá vậy? ” hoặc “ Con nhớ về sớm không rồi lại ho ”. Con trai cô muốn đuợc tự do, không muốn bị gò bó, nhưng nguợc lại tôi thèm có đuợc nguời mẹ săn sóc như vậy mà tôi không có. Tôi đã đọc nhiều lần cuốn Bông Hồng Cài Áo. Mỗi lần đọc càng khiến tôi thêm buồn, thêm tủi cho một nguời con có mẹ mà không đuợc ở bên, có mẹ mà không dám nhận mẹ mình là mẹ.
Tôi sống trong sự khiếp sợ mọi nguời trong gia đình. Bản năng tự vệ của một đứa trẻ trong tôi thúc đẩy tôi phải thật ngoan, thật lễ phép cho tôi bớt bị hành hạ. Tôi nghĩ rất đơn giản là mẹ tôi bị mọi nguời trong nhà ghét, tôi cần phải từ khuớc mẹ thì tôi mới là đứa trẻ ngoan, đứa trẻ có hiếu trong gia đinh. Nhưng mấy nguời thợ làm cho nhà tôi, họ không biết lại chửi tôi là đứa con bất hiếu, tệ bac, không nhìn nhận mẹ đẻ ra mình. Lúc đó tôi không hiểu và lấy làm lạ tại sao tôi là đứa trẻ ngoan ngoãn, không bao giờ dám cãi lại ai trong gia đinh mà họ lại chửi tôi là đứa con bất hiếu. Tôi nghe nguời nhà nói mẹ tôi tranh để làm vợ cả không đuợc nên bỏ nhà ra đi. Như vậy là mẹ tôi bỏ tôi, chứ tôi đâu có bỏ mẹ, còn tôi đến gần mẹ thì tôi bị chế diễu, chê cuời và nhất là sợ nguời nhà, tôi đâu có làm gì khác hơn đuợc… Sự ngoan ngoãn, sợ sệt của tôi chỉ đuợc lòng bà cả và nguời anh lớn, còn đối với bà nội và nguời chị thì không lay chuyển đuợc. Có lần chị lớn đánh tôi đau quá cũng động lòng bố tôi. Bố tôi không có một sự ngăn cản nào nhưng rủ tôi ra ngoài ruộng xem mấy nguời nông dân gặt lúa cho nhà tôi, ông muốn tôi tránh xa bà chị. Gió đồng thổi nhẹ làm lay động những bông lúa vàng tạo nên âm thanh êm dịu và bay lên mùi thơm của lúa mới. Tôi cảm thấy thật thoải mái, tôi chạy nhẩy tung tăng đi bắt những con cào cào, châu chấu và đã quên đi cái đau do chị tôi đánh lúc ban trưa. Nhưng tối về tôi bị nguời chị chửi một trận: “ Chỉ có một mình bố bênh mày, còn mọi nguời ghét mày, bố không làm gì đuợc đâu ! ”. Gần đây tôi có đọc một truyện ngắn của một tác giả vô danh, đại ý câu chuyện nói về tâm sự của một nguời con có mẹ mù một mắt. Đứa trẻ bị bạn bè chế nhạo và gọi là “ cái thằng có mẹ một mắt ” nên rất xấu hổ khi đi với mẹ, không muốn ai biết về mẹ mình, không dám nhận mẹ mình là mẹ. Tôi hiểu đuợc tâm trạng của tác giả lúc đó, tâm trạng của một đứa trẻ như tôi, nhưng tôi không hiểu đuợc khi tác giả của câu chuyện này lúc đã trưởng thành, đã có vợ con, mẹ từ nơi xa sang tận Singapore để thăm mà còn sợ bị vợ con chê cuời để xua đuổi mẹ vì mẹ có một mắt. Điểm cảm động nhất của câu chuyện là sở dĩ mẹ có một mắt vì lúc còn nhỏ con bị tai nạn và hỏng một bên mắt nguời mẹ đã hy sinh để bác si lấy mắt mình thay cho con nên mẹ chỉ còn một mắt. Khi nguời con biết đuợc việc này thì mẹ đã chết… Đọc xong chuyện tôi thấy bàng hoàng và gần gũi với tác giả. Nhưng tôi cầu mong đây không phải là chuyện thật, nếu có thật thì chỉ thật ở phần trên chứ không thể thật ở phần duới, tức là phần nguời con đã truởng thành, đã có đầy đủ lý trí mà còn trốn chạy mẹ, hất hủi mẹ thì không chấp nhận đuợc.
Cuộc di cư năm 1954 xẩy ra, bố tôi vào Nam, tôi đuợc cho đi theo để sau này săn sóc bố. Gia đình tôi ở miền quê, một vùng truớc kia đã từng là nơi kháng chiến nên sự ra đi rất khó khăn, phải đi thành từng nhóm nhỏ. Bố tôi đi truớc, tôi đi sau và giữ khoảng cách khá xa để không ai biết. Tôi phải gỉả làm đứa trẻ đi câu, chân đi đất, quần xắn đến đầu gối và đi tắt qua những cánh đồng lúa. Hai bố con đi bộ từ sáng sớm đến tối và nằm ở duới thuyền bến đò Khuể chờ gần nửa đêm nguời lái đò mới dám chở sang đất Kiến An. Sang đuợc Kiến An rồi bố con tôi không biết ở đâu cho hết đêm. Ban đầu chúng tôi định ngồi ở gốc cây đa bên đuờng đợi sáng về sau nghĩ lại thấy tình trạng an ninh có vẻ nguy hiểm nếu ngồi đó nên đã cố gắng đi tìm một nơi khác trú ngụ cho an toàn hơn. Sao may đi đuợc chừng nửa giờ thì gặp một ngôi chùa. Chúng tôi vào xin tạm trú, mới đầu sư bà rất ngại vì là chùa nữ và đã quá khuya nhưng lòng từ bi đối với khách lỡ độ đuờng nên đã thuận cho chúng tôi ở tạm nơi gác chuông bên ngoài chứ không cho vào trong chùa. Sư bà sai nguời mang nuớc uống và cho muợn chăn đắp. Tôi nghe tiếng cầu kinh và tiếng gõ mõ nho nhỏ biết là sư bà đã thức suốt đem hôm đó như để cầu nguyện và canh chừng khách lạ. Sáng sớm hôm sau bố con tôi cám ơn sư bà rồi đáp xe đò đi Hải Phòng và ở trại tạm trú Lạch Chay, nơi đây cũng có rất nhiều gia đình trú ngụ để đợi chuyến tàu vào Nam. Khoảng hơn một tuần lễ hai bố con tôi xuống đuợc tàu vào Sài Gòn. Giai đoạn này thật là đen tối vì gia đinh tôi ra đi với hai bàn tay trắng, mọi tài sản phải bỏ lại hết. Nguời chị lớn và bà nội bị kẹt lại ngoài Bắc không vào Nam đuợc. Tôi đuợc nguời cô, chị ruột của bố tôi ở Sài Gòn nuôi hai năm cho đi học. Cũng tại đây, cô tôi đã cho tôi biết sự thật về mẹ tôi, khác hẳn với những tin tức truớc kia mà gia đinh nói sai về bà.
Tôi ý thức đuợc và đã ngẩng đầu lên nhìn nhận mẹ đẻ ra mình chứ không như truớc nữa, nhưng không có cách nào để gặp mẹ. Khi tôi vào Nam rồi mẹ tôi vì nhớ con, đã đi khắp nơi dò hỏi, mãi sau mới biết đuợc địa chỉ của tôi tại Saì Gòn do con trai lớn của cô tôi ở lại Hà Nội cung cấp nên đã viết bưu thiếp cho tôi. Bưu thiếp là một miếng bìa cứng to bằng nửa trang giấy học trò theo điều kiện của Ủy Hội Quốc Tế Kiểm Soát Đinh Chiến chứ không đuợc viết thư có phong bì dán kín để cho hai bên dễ kiểm soát. Đại ý mẹ tôi hỏi thăm tôi và mong tôi học giỏi, khỏe mạnh v. v. . Tôi rất cảm động về tấm lòng rộng luợng của mẹ vì đã nhiều lần tôi chạy trốn mà mẹ không bỏ rơi tôi, vẫn tìm tôi và vẫn muốn đến gần tôi. Lòng mẹ thật bao la như nguời ta đã nói. Tôi viết hồi âm cho mẹ, lần đầu tiên tôi đuợc gọi mẹ tôi là mẹ, xưng con, và an ủi mẹ tôi là vì chế độ phong kiến, lạc hậu nên hai mẹ con phải xa nhau và hứa với mẹ là sẽ chăm học rồi ký tên: “ Thứ, con trai của mẹ bên này vĩ tuyến”. Viết xong nuớc mắt tôi tự nhiên chảy ra, nếu có mẹ ở bên chắc tôi đã gục đầu vào lòng mẹ để khóc thật to cho vơi đi nỗi buồn bao năm tôi phải ôm giữ. Sau này tôi đuợc biết khi nhận đuợc tin, mẹ tôi mừng lắm và mang tờ buu thiếp đi khoe với mọi nguời là tôi không còn trốn chạy mẹ tôi. Mẹ con tôi đã nhận nhau, hiểu nhau và thương nhau tuy không còn cơ hội gần nhau nữa…
Cuộc chiến mỗi ngày một khốc liệt, thư từ Nam-Bắc bị gián đoạn, tôi không sao liên lạc đuợc với mẹ tôi thêm một lần nào nữa kể từ đấy. Rồi vận nuớc nổi trôi, tôi sang đuợc Hoa Kỳ. Sau một thời gian đời sống nơi đây đã tạm ổn định, đuờng bưu điện giữa hai quốc gia Mỹ và Việt Nam đuợc thiết lập, tôi cố gắng liên lạc về Sài Gòn để nhờ tìm mẹ. Tiếc thay, tôi đuợc tin mẹ tôi đã qua đời từ lâu tại vùng quê xứ Bắc. Mẹ tôi chết trong cô đơn, mang theo xuống huyệt lạnh tất cả nỗi buồn khổ của một nguời đàn bà không chồng, không con bên cạnh…
Hôm nay là ngày giỗ mẹ, tôi viết những dòng này là tâm sự của một nguời con suốt đời không có mẹ ở bên và thành kính dâng lên hương hồn mẹ như một nén nhang thắp muộn.
Cám ơn mẹ đã gửi bưu thiếp cho con để trong đời con đuợc một lần gọi “ Mẹ ”.
Hoàng Nguyên Linh
Linhnhoang@yahoo.com
(Trích trong Tập Truyện “Mẹ Và Những Mùa Xuân” của Hoàng Nguyên Linh)
Đã xuất bản.

11 thg 5, 2011

9 thg 5, 2011

Djokovic hạ Nadal ngay trên sân đất nện

TTO - Trong trận đấu vừa kết thúc rạng sáng 9-5, siêu sao người Serbia có chiến thắng thuyết phục 2-0 (7-5, 6-4) trước “vua” Rafa trong sự ngỡ ngàng của đông đảo khán giả nước chủ nhà và niềm vui sướng với những ai yêu mến Djokovic.

Novak Djokovic trở thành nhà vô địch giải Madrid Masters một cách thuyết phục - Ảnh:Getty Imges
Rafael Nadal chưa từng gác vợt trước Novak Djokovic trên sân đất nện từ trước đến nay. Nhưng đó là khi đối thủ người Serbia chưa vào “phom”. Còn hiện tại, không ai cản được “Nole”, thậm chí đó là “vua” Rafa.

Trước trận chung kết Madrid Masters, Nadal hiện giữ thành tích 37 trận liên tiếp không thua trên sân đất nện kể từ sau thất bại trước Robin Soderling tại Roland Garros 2009. Trong khi đó, Djokovic sở hữu chuỗi 31 trận bất bại bại kể từ đầu năm. Hai con số kể trên đồng nghĩa sẽ có một thành tích bị chặn đứng sau khi cuộc đối đầu giữa Nadal và Djokovic kết thúc. Chính điều này làm người hâm mộ rất háo hức chờ xem ai sẽ chặn đứng ai?

Cuối cùng Djokovic là người đã kéo dài chuỗi trận thắng của mình lên con số 32 còn Nadal sẽ phải bắt đầu lại thành tích "chuỗi trận bất bại trên mặt sân đất nện", bắt đầu từ giải Rome Masters trong tuần sau.

Sau trận đấu hãng tin AFP dẫn lời Nadal: "Tôi đến đây để thi với một đối thủ xuất sắc nhất hiện tại. Djokovic quả thật giống như một quái vật của năm bởi phong độ thi đấu tuyệt vời. Trận này, anh ấy đã thi đấu tốt hơn và bạn phải chấp nhận điều đó. Có thể nói những gì Djokovic làm thật không thể tin được”.

Ngay từ lúc nhập cuộc, tay vợt số 2 thế giới sớm thi đấu áp đảo khi bẻ được liên tiếp hai bàn nắm quyền giao bóng của đối thủ ở những ván đầu tiên của séc thứ nhất để vươn lên dẫn trước 4-0. Kể từ đầu giải, lần đầu tiên Nadal bị dẫn cách biệt xa đến thế. Thế nhưng sự kiên cường của Nadal giúp anh giành lại hai điểm bẻ giao bóng để đưa trận đấu trở lại thế cân bằng ở điểm số 5-5. Dù vậy, Nole một lần nữa cho thấy sự xuất sắc hơn khi bẻ thêm một bàn giao bóng quan trọng của tay vợt Tây Ban Nha để kết thúc séc với điểm số 7-5.

Không muốn phải lãnh thất bại ngay trên sân nhà, Nadal bùng nổ mạnh mẽ trong séc đấu kế tiếp. Ngay ở ván đấu mở màn của séc thứ hai, anh đã bẻ được một bàn giao bóng của Djokovic, trong đó có tình huống đánh bóng lòn qua hai chân tương tự như tuyệt kỹ của Federer trước đây. Tuy nhiên, lợi thế này sớm bị dập tắt khi Nadal “tặng” lại Djokovic một bàn giao bóng sau đó.

Cục diện trận đấu được định đoạt ở ván đấu thứ 10 khi Nadal giữ quyền giao bóng nhưng Djokovic lại có đến 3 cơ hội để kết thúc trận. Sau một tình huống bị bỏ lỡ bởi cú trái tay, Nole cuối cùng đã chấm dứt nỗ lực lật ngược thế cờ của Nadal khi đối thủ đánh bóng ra ngoài.

NGỌC ĐIỆP (theo Reuters, AFP)

Đây cũng là lần thứ ba liên tiếp trong năm 2011 anh đánh bại tay vợt số 1 thế giới, đều trong trận chung kết các giải Masters, trước đó là ở giải Indian Wells Masters và Miami Masters.

Hành trình lật đổ vị trí số 1 của Nadal tuy vẫn còn xa, nhưng có thể khẳng định Djokovic hiện tại mới thật là “số 1” của làng banh nỉ vì anh đã vô địch ở tất cả các giải đấu quan trọng từ đầu năm gồm 1 giải Grand Slam và 3 giải Masters.

MẸ, CHỊ TÔI....!!!


“Người Mẹ Hôm Nay”:

Mẹ dậy khi con còn ngủ say
Trăng đêm chênh chếch có ai hay?
Mẹ thầm sửa soạn: khi con dậy
Có sẵn cơm ngon đủ suốt ngày

Rồi mẹ rời nhà trời chửa sáng
Ðường xa, xe phóng lướt như bay
Sương đêm đọng giọt mờ khung kiếng?
Mẹ tưởng lệ nhòa, mắt mẹ cay

Bao năm quên sống nuôi con dại
Cho được nên người không kém ai
Muốn con đầy đủ, con ăn học
Ðời con là đời mẹ nối dài

Thôi hãy ngủ ngoan và mộng đẹp
Ước đời con sự học đi lên
Làm tia sáng rọi đường cho mẹ
Mát lòng nghe người nói con hiền

HỌP MẶT PHÚ HÒA

CƯỜI MUỐN KHÓC...!!!CHÀO ANH...!!!BA CÔ XEM MÓNG CHUỒN...!!!GÓP QUỸ BAN LIÊN LẠC...!!!EM LÀ AI..!!!TRƯỜNG TÔI...!!!
XEM KỶ YẾU...!!!NHỚ ANH CHƯA,...!!!TÌNH THẦY TRÒ ....!!!BẠC ĐẦU...!!!45 NĂM ĐÃ QUA...!!!THẦY ĐẾN...!!!
CÔ MỘNG NGÀY ẤY BÂY GIỜ...!!!CHỜ LÊN LỚP...!!!LẮNG NGHE...!!!TÂM SỰ NGƯỜI THẦY TUỔI 70...!!!VỔ TAY....HEHE...!!!NHỚ THẦY CHÂM ĐIẾU THUỐC...!!!
THẤY CỦA EM...!!!TRUNG ƠI SAO TÓC ANH BẠC HẾT RỒI...!!!CHẮP CÁNH ƯƠC MƠ....!!!NHỚ GỌI CHO NHAU...!!!THÂN ƠI...CHO HÔN CÁI COI...!!!LÂU LẮM RỒI....BẠN THÂN ƠI..!!!

HỌP MẶT PHÚ HÒA, a set on Flickr.

XEM CAC SAO QUẦN VỢT THẾ GIỚI